Thứ Hai, 14 tháng 12, 2015
71- ĐÔNG VỀ NHỚ MẸ
Ngày tôi cất bước theo chồng
Mẹ tôi ngấn lệ giọt
sầu nhớ thương
Thương thân con gái
dặm trường
Thương cho con gái xa dần tình thân
Một tuần mẹ ”
gọi” một lần
Hôm nay con ốm sao không thấy về
Mẹ ơi ! ở chốn sơn
khê
Màn đêm buông xuống
bốn bề vắng tênh
Lênh đênh như chiếc thuyền chành
Làm dâu con phải trung thành mẹ ơi !
Đêm nay sương xuống lâu rồi
Chồng con lại vắng phương trời nơi xa
Một thân nhớ mẹ quê nhà
Nhớ ngày giá lạnh bốn bề mưa sa
Tiếng xe cọt kẹt đến nhà
Chạy ra giúp mẹ , mắt
xem phần quà
Mẹ ơi ! ngày ấy đã qua
Mẹ thời già yếu con xa, không gần
Mắt con ngấn lệ khô
dần
Bây giờ không biết mẹ
nhiều lần đau
Đêm đêm mẹ khẩn nguyện cầu
Mong con gái mẹ ở đâu
lại về
Ngày dài đêm đợi cơn mê
Con đây ! gái mẹ đã
về mẹ ơi !
Tam Dân tháng 12/2015
Thu Huệ
Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2015
70-CÂY XẤU HỖ CHỮA KHỎI ĐAU NHỨC XƯƠNG KHỚP
Nhiều người biết đến công dụng của cây xấu hổ để chữa bệnh mất ngủ nhưng không biết đây còn là loại thảo dược chữa đau nhức xương khớp lâu ngày rất tốt.
1. Mô tả:
Cây xấu hổ họ trinh nữ (mimosacae) còn được gọi với những tên khác như trinh nữ, cỏ thẹn, mắc cỡ, hom tu thảo...
Xấu hổ là loại cây thân thảo sống lâu năm, mọc thành bụi lớn, cao khoảng 30 - 40cm. Thân cây gồm nhiều cành mọc lòa xòa, có lông và gai nhỏ. Lá là dạng kép, thường cụp lại khi đụng phải.
Hoa xấu hổ mọc ở kẽ lá được xếp thành đầu tròn, màu tím hồng, có 4 cánh 4 nhụy, 4 noãn, 4 cánh dính nhau ở nửa dưới. Hoa thường nở từ tháng 6 đến tháng 8.
Quả xấu hổ thắt lại giữa các hạt, có nhiều lông cứng.
2. Dược tính:
Cây xấu hổ thường được dùng làm thuốc, toàn cây gọi là hàm tu thảo. Cành lá thu hái vào mùa khô, dùng tươi hoặc dùng khô, rễ đào quanh năm, rửa sạch, thái mỏng, phơi khô.
Theo y học cổ truyền, cây xấu hổ có vị ngọt, hơi sơ, tính hơi hàn, có tác dụng trấn tĩnh, an thần, chống viêm, làm dịu đau, hạ áp, tiêu tích, lợi tiểu.
Các nghiên cứu hiện đại cho thấy cây xấu hổ có tác dụng ức chế thần kinh trung ương, kết quả thu được đã chứng minh kinh nghiệm dùng xấu hổ chữa mất ngủ trong dân gian là đúng.
Các bộ phận của cây xấu hổ khi dùng làm thuốc có những dược tính như sau:
- Cành và lá cây: Có vị ngọt, hơi đắng, tính lạnh, hơi có độc. Tác dụng thanh can hỏa, an thần, tiêu tích, giải độc. Dùng để chữa viêm ruột, viêm dạ dày, mất ngủ, trẻ em cam tích, mắt nóng tướng đau, sưng tấy, mưng mủ ở phần sâu.
- Liều dùng: 15 - 30g dưới dạng thuốc sắc hoặc nấu với thịt, dùng đắp ngoài không kể liều lượng.
- Rễ cây: Có vị chát, hơi đắng, tính ấm, có độc. Tác dụng chỉ khái hòa đàm, thông kinh hoạt lạc, hòa vị, tiêu tích. Dùng chữa viêm khí quản mạn tính, phong thấp đau nhức, viêm dạ dày mãn tính...
Liều dùng: 10 - 15g dưới dạng thuốc sắc hoặc ngâm rượu mỗi ngày.
3. Kinh nghiệm chữa đau nhức xương khớp bằng cây xấu hổ
Nhiều người biết đến công dụng của cây xấu hổ để chữa bệnh mất ngủ nhưng không biết đây còn là loại thảo dược chữa đau nhức xương khớp lâu ngày rất tốt.
Kinh nghiệm dân gian của người dân các vùng Diễn Châu, Nghệ An và một số địa phương thuộc miền Nam cho thấy, loại cây này dùng để chữa bệnh xương khớp rất hiệu quả.
Đau nhức xương khớp gây nhiều cản trở trong cuộc sống (Ảnh minh họa: Internet)
Các bài thuốc cụ thể như sau:
- Chữa đau nhức xương khớp lâu ngày:
Dùng rễ cây xấu hổ, thái thành từng miếng mỏng phơi khô. Ngày dùng 120g đem rang lên, sau đó tẩm rượu 35-40 độ rồi lại rang cho khô. Thêm 600ml nước, sắc còn 200-300ml, chia làm 2-3 lần uống trong ngày
Bài thuốc này thường dùng 4-5 ngày là thấy kết quả.
- Chữa đau lưng, đau nhức xương khớp, chân tay tê bại:
+ Rễ xấu hổ (thái mỏng, tẩm rượu, sao cho thơm) 30g sắc với 400ml nước còn 100ml, chia uống làm 2 lần trong ngày.
+ Rễ xấu hổ, hy thiêm, gai tầm xoọng, dây đau xương, thiên niên kiện, thổ phục linh, tục đoạn, dây gắm, kê huyết đằng, mỗi thứ 12g. Sắc uống ngày 1 thang.
+ Rễ xấu hổ, rễ bưởi bung, rễ cúc tần, mỗi thứ 20g; rễ đinh lăng, rễ cam thảo dây, mỗi thứ 10g. Sắc uống ngày 1 thang, có thể ngâm rượu.
- Hỗ trợ điều trị và dự phòng tái phát đau xương, thấp khớp, tê thấp:
+ Rễ cây xấu hổ và rễ cây lá lốt, mỗi thứ từ 15 - 20g khô, sắc uống trong ngày.
+ Dùng nước sắc cây xấu hổ và cây lá lốt, cho thêm một chút muối ăn để ngâm các khớp bị bệnh trong thời gian chừng 20 - 30 phút khi nước thuốc còn ấm.
- Thuốc xông tắm chữa viêm khớp:
Cây xấu hổ, lá lốt, mỗi thứ 40-50g, lá long não 20g, quế chi 15g, hoắc hương, tía tô, cây hy thiêm, lá ngải cứu, đơn tướng quân mỗi thứ 30 - 40g.
Cho tất cả vào nồi, thêm nước xâm xấp đun sôi, tới khi có mùi thơm tỏa ra trùm vải kín để hơi nước thuốc ngấm vào bộ phận bị bệnh, xông khoảng 10 - 15 phút mỗi ngày. Tới khi mồ hôi ra toàn thân thì dừng lại.
Nên xông hoặc tắm hơi ngày 1 lần.
Mỗi liệu trình 2 tuần, sau đó nghỉ 1 tuần rồi làm tiếp liệu trình khác.
Theo Soha/Soha.vn/Ttvn
Chủ Nhật, 27 tháng 9, 2015
69 - KHÔNG KỊP RỒI THẦY ƠI !
Kính dâng cố thầy giáo chủ nhiệm lớp 9 - Thầy Đỗ Quang Láng
Nhân ngày 20/11/2015
Nhân ngày 20/11/2015
Con Thuyền sao vội sang sông
Bến đò lẽ bóng mà lòng đớn đau
Hẹn thầy gặp lại kiếp sau
Làm cô trò nhỏ vẹn câu ân tình.
Bến đò lẽ bóng mà lòng đớn đau
Hẹn thầy gặp lại kiếp sau
Làm cô trò nhỏ vẹn câu ân tình.
Tôi đang sắp xếp lại góc học tập của mình cho ngăn nắp. nói cho oai vậy thôi chứ thật ra nó chỉ là mấy tấm ván ép ghép lại với nhau kê thêm 2 chiếc ghế đẩu và tôi khéo léo đặt mấy lon sữa bò để làm đồ cắm bút và trên tường dán thêm mấy cái hoa giấy tự cắt nữa thế là tôi đã tạo một góc học tập mà thời đó mấy đứa bạn tôi đã từng mơ ước … đang mãi ngắm nhìn cái góc học tập vừa mới tạo tôi mỉm cười bằng lòng… Cùng lúc tôi nghe tiếng gọi thất thanh của cô Châu vợ thầy, cô vừa gọi vừa thở hổn hển : Huệ ơi ! nhanh lên em ơi ! kẻo không còn kịp nữa thầy em yếu lắm rồi thầy muốn gặp em lần cuối và muốn chính tay em ngắt chùm hoa để cắm lên đầu gường thầy nằm. Tôi dắt xe đạp chạy theo cô , chiếc xe cũ mềm lại bung chiếc lốp làm cho xe vận chuyển đã chậm càng chậm hơn và còn tệ hơn là dây sên xe cứ trật ra trật vào, nhưng rồi cuối cùng tôi cũng đến được nhà thầy. Với cảm giác và linh tính báo chuyện chẳng lành tôi nghe hai vai mình như có một luồn điện chạy dọc làm cho da thịt trên khuôn mặt tê tái …
Đến nơi tôi thấy mọi người tập rất đông , xung quanh gường nằm của thầy rắc đầy vôi trắng thầy được tủ kín tấm ra trắng , một màu tang thương đến rợn người , tôi lao vào gường thầy nằm nhưng có 2 người đàn ông ôm tôi lại và kéo ra ngoài – tôi khóc nức nở , khóc như mất đi , một người thân mà tôi được chăm sóc mỗi ngày , tôi chỉ kịp cất tiếng nói : không kịp rồi thầy ơi ! em đến chậm mất rồi …..
Giữa cái nắng tháng năm oai bức tôi đi bên linh cữu thầy và trên tay ôm mấy nhánh hoa tím - hoa “forgetmynot” mà trong một lần dịp 20/11 năm học 1981-1982 tôi đã tặng cho thầy và thầy đem hoa trồng chưa đầy nửa năm mà đã tạo thành một hàng rào hoa với sắc hoa tím ngắt một góc sân vườn.
Thầy đã lìa xa thế gian này với một căn bệnh ung thư gan, tuổi đời thầy còn rất trẻ tuổi mới ngoài 30 mươi , tuy những ngày được học tập và thầy truyền đạt kiến thức không nhiều nhưng cũng đủ để cho cô học trò nhỏ ngày nào một hình ảnh của người thầy đáng kính và ngày đó cái ngày tôi được làm học trò của thầy là chuỗi ngày thầy cũng vô cùng hạnh phúc khi có được cô học trò mà thầy hãnh diện trước đồng nghiệp của mình …
Thầy ơi ! Đã 35 năm trôi qua em chưa một lần về lại trường xưa , và về lại ngôi mộ của thầy dâng lên một nén nhang và cành hoa muộn, hoa Forgetmynot mà 35 năm qua em chưa kịp cắm cho thầy lần cuối nhưng trong lòng em mỗi bước đi trong cuộc đời này thầy như hiện hữu đồng hành cùng em đến mọi nẻo đường và góc khuất của cuộc đời , nhờ những kiến thức thầy cho em ngày ấy và em đã làm hành trang cho mình tuy không làm được những điều thầy mong muốn nhưng em cũng đã làm việc trong môi trường Sư phạm và lẽ đó không bao giờ làm em quên được : “Nhất tự vi sư , bán tự vi sư “ đây cũng là vế thứ hai của đạo làm người đó là đạo làm trò. Mỗi lần em nghĩ về thầy là mỗi lần em thấy mình nhỏ bé lại cho dù đến nay em đã 50 tuổi đầu .
Thầy ơi! Có lẽ giờ này ở nơi xa ấy em như thấy thầy vẫn tiếp tục đưa con đò cho những người âm cảnh đến bờ tri thức như những ngày thầy còn trên dương thế đã đưa chúng em đến đỉnh cao của tri thức làm người và có lẽ thầy rất tự hào về sự quyết định chọn nghề gõ trẻ này vì thầy đã để lại ít nhất là cũng có một con bé ngơ ngơ ngày ấy nhưng rất kính thầy. Mùa đông về được mấy ngày rồi thầy ạ ! nhưng cái lạnh của mùa đông vẫn chưa vội về nó còn vương lại cái nắng nhè nhẹ cuối thu - ngày 20/11 cũng gần đến – em xin kính dâng lên thầy lòng biết ơn ngày ấy thầy đã dạy và em đã được học .Em rất mong năm này sắp xếp thuận lợi sẽ về thăm nơi yên nghỉ của thầy và cắm lên mộ thầy một cánh hoa xưa .
Giữa cái nắng tháng năm oai bức tôi đi bên linh cữu thầy và trên tay ôm mấy nhánh hoa tím - hoa “forgetmynot” mà trong một lần dịp 20/11 năm học 1981-1982 tôi đã tặng cho thầy và thầy đem hoa trồng chưa đầy nửa năm mà đã tạo thành một hàng rào hoa với sắc hoa tím ngắt một góc sân vườn.
Thầy đã lìa xa thế gian này với một căn bệnh ung thư gan, tuổi đời thầy còn rất trẻ tuổi mới ngoài 30 mươi , tuy những ngày được học tập và thầy truyền đạt kiến thức không nhiều nhưng cũng đủ để cho cô học trò nhỏ ngày nào một hình ảnh của người thầy đáng kính và ngày đó cái ngày tôi được làm học trò của thầy là chuỗi ngày thầy cũng vô cùng hạnh phúc khi có được cô học trò mà thầy hãnh diện trước đồng nghiệp của mình …
Thầy ơi ! Đã 35 năm trôi qua em chưa một lần về lại trường xưa , và về lại ngôi mộ của thầy dâng lên một nén nhang và cành hoa muộn, hoa Forgetmynot mà 35 năm qua em chưa kịp cắm cho thầy lần cuối nhưng trong lòng em mỗi bước đi trong cuộc đời này thầy như hiện hữu đồng hành cùng em đến mọi nẻo đường và góc khuất của cuộc đời , nhờ những kiến thức thầy cho em ngày ấy và em đã làm hành trang cho mình tuy không làm được những điều thầy mong muốn nhưng em cũng đã làm việc trong môi trường Sư phạm và lẽ đó không bao giờ làm em quên được : “Nhất tự vi sư , bán tự vi sư “ đây cũng là vế thứ hai của đạo làm người đó là đạo làm trò. Mỗi lần em nghĩ về thầy là mỗi lần em thấy mình nhỏ bé lại cho dù đến nay em đã 50 tuổi đầu .
Thầy ơi! Có lẽ giờ này ở nơi xa ấy em như thấy thầy vẫn tiếp tục đưa con đò cho những người âm cảnh đến bờ tri thức như những ngày thầy còn trên dương thế đã đưa chúng em đến đỉnh cao của tri thức làm người và có lẽ thầy rất tự hào về sự quyết định chọn nghề gõ trẻ này vì thầy đã để lại ít nhất là cũng có một con bé ngơ ngơ ngày ấy nhưng rất kính thầy. Mùa đông về được mấy ngày rồi thầy ạ ! nhưng cái lạnh của mùa đông vẫn chưa vội về nó còn vương lại cái nắng nhè nhẹ cuối thu - ngày 20/11 cũng gần đến – em xin kính dâng lên thầy lòng biết ơn ngày ấy thầy đã dạy và em đã được học .Em rất mong năm này sắp xếp thuận lợi sẽ về thăm nơi yên nghỉ của thầy và cắm lên mộ thầy một cánh hoa xưa .
68 - PHÙ PHÉP
PHÙ PHÉP
( Chuyện cuối tuần )
Ở một làng nọ có một thiếu phụ năm nay tầm tuổi ngũ tuần , cô có một phong cách sống từ bé là luôn thích giữ mình dù trong mọi hoàn cảnh khổ cực nào đi chăng nữa cũng luôn mong muốn có được một tâm hồn tươi trẻ và thân hình mới mẻ .. .Vào một ngày đầu thu nắng chiều cũng đã dịu, cô thững thờ đến ngồi trên một phím đá bên đường và suy nghĩ về cuộc đời của mình : - đã qua – hiện tại và tương lai … rồi cô bật khóc, trong nước mắt nhạt nhòa sau làn gió thu thổi đến cô mơ hồ thấy một ông tiên, râu, tóc bạc phơ trên tay cầm một cây trúc xuất hiện trước mặt cô .Ông liền hỏi :
Lồm răng con khóc ? cô sấp mình lạy vái và trong lòng biết bao sung sướng! – chà mình gặp được ông tiên Quảng Nôm rồi đây cô giải bày tâm trạng :
Ông tiên Ơi! Con khổ quá ông ơi! Con năm nay đã ngũ tuần rồi mà sao trong lòng con không muốn già theo tuổi tác, ông có cách gì giúp con không? nếu ông cho con được trẻ đẹp ( Ôi! có người phụ nữ nào không thích mình trẻ và đẹp không ta ? ) con sẽ dâng lễ cho ông . Ông tiên bật cười khanh khách nói : Dể thôi ! con đừng lo buồn nữa. Nghe xong cô ta chỉnh đón trang phục đàng hoàng để cho ông tiên phù phép …Hô biến ! quả thật, chân cô ấy dài ra ,dáng cô ấy gọn lại và thần thái của cô ấy cũng rạng rở hơn. Lúc đó ông tiên biến một cái gương cho cô ta xem có thoải mãn không thì cô ta lại buồn thiêu thiểu ông tiên mới hỏi :
- Con vẫn chưa hài lòng sô ? cô ta trả lời :
- Dạ con cám ơn ông đã cho con hình thể như ri được rồi , nhưng ông ơi ! khuôn mặt con vẫn còn tuổi ngũ tuần ông ạ , ông Tiên trả lời :
- - À cái nớ à ! Lúc ta còn tại thế khi ấy công nghệ chưa cô và cũng chưa có ông PTS ( Phó tiến sĩ ) thẩm mỹ nên ta chưa học được, ta chịu thua phần này . PTS mời ở đâu được ông ? Ông tiên trả lời : còn chỉ cần mua con ĐT xịn xịn một xí là mời vị đó về được thôi .
- Mua ĐT lồm răng mời được, lồm răng mời được đây he, cô ta lầm bầm lồm ông tiên phải bực bội - Răng con chậm tiêu rứa ,PTS là phần mềm photoshop đó - hazzzzzzzz.
Ta nghe nói ở trần gian bữa ni dùng cái nớ nhiều lắm nên thật giả không phân được cô lại hỏi : Rứa điện thoại của con có dùng được không ông ?
Răng con hỏi nhiều rứa ? loại điện thoại nớ ra đời trước ông cả ngàn năm rồi – Thôi ta điiiiiii đaaaaaaây.
- Cô đành chấp nhận với những gì ông đã phù phép và ban cho mình và chấp nhận khuôn mặt ngũ tuần của mình vậy – nắng chiều tắt vội để lại trần gian một kẻ ngu ngơ .
( Chuyện cuối tuần )
Ở một làng nọ có một thiếu phụ năm nay tầm tuổi ngũ tuần , cô có một phong cách sống từ bé là luôn thích giữ mình dù trong mọi hoàn cảnh khổ cực nào đi chăng nữa cũng luôn mong muốn có được một tâm hồn tươi trẻ và thân hình mới mẻ .. .Vào một ngày đầu thu nắng chiều cũng đã dịu, cô thững thờ đến ngồi trên một phím đá bên đường và suy nghĩ về cuộc đời của mình : - đã qua – hiện tại và tương lai … rồi cô bật khóc, trong nước mắt nhạt nhòa sau làn gió thu thổi đến cô mơ hồ thấy một ông tiên, râu, tóc bạc phơ trên tay cầm một cây trúc xuất hiện trước mặt cô .Ông liền hỏi :
Lồm răng con khóc ? cô sấp mình lạy vái và trong lòng biết bao sung sướng! – chà mình gặp được ông tiên Quảng Nôm rồi đây cô giải bày tâm trạng :
Ông tiên Ơi! Con khổ quá ông ơi! Con năm nay đã ngũ tuần rồi mà sao trong lòng con không muốn già theo tuổi tác, ông có cách gì giúp con không? nếu ông cho con được trẻ đẹp ( Ôi! có người phụ nữ nào không thích mình trẻ và đẹp không ta ? ) con sẽ dâng lễ cho ông . Ông tiên bật cười khanh khách nói : Dể thôi ! con đừng lo buồn nữa. Nghe xong cô ta chỉnh đón trang phục đàng hoàng để cho ông tiên phù phép …Hô biến ! quả thật, chân cô ấy dài ra ,dáng cô ấy gọn lại và thần thái của cô ấy cũng rạng rở hơn. Lúc đó ông tiên biến một cái gương cho cô ta xem có thoải mãn không thì cô ta lại buồn thiêu thiểu ông tiên mới hỏi :
- Con vẫn chưa hài lòng sô ? cô ta trả lời :
- Dạ con cám ơn ông đã cho con hình thể như ri được rồi , nhưng ông ơi ! khuôn mặt con vẫn còn tuổi ngũ tuần ông ạ , ông Tiên trả lời :
- - À cái nớ à ! Lúc ta còn tại thế khi ấy công nghệ chưa cô và cũng chưa có ông PTS ( Phó tiến sĩ ) thẩm mỹ nên ta chưa học được, ta chịu thua phần này . PTS mời ở đâu được ông ? Ông tiên trả lời : còn chỉ cần mua con ĐT xịn xịn một xí là mời vị đó về được thôi .
- Mua ĐT lồm răng mời được, lồm răng mời được đây he, cô ta lầm bầm lồm ông tiên phải bực bội - Răng con chậm tiêu rứa ,PTS là phần mềm photoshop đó - hazzzzzzzz.
Ta nghe nói ở trần gian bữa ni dùng cái nớ nhiều lắm nên thật giả không phân được cô lại hỏi : Rứa điện thoại của con có dùng được không ông ?
Răng con hỏi nhiều rứa ? loại điện thoại nớ ra đời trước ông cả ngàn năm rồi – Thôi ta điiiiiii đaaaaaaây.
- Cô đành chấp nhận với những gì ông đã phù phép và ban cho mình và chấp nhận khuôn mặt ngũ tuần của mình vậy – nắng chiều tắt vội để lại trần gian một kẻ ngu ngơ .
P/s xin gửi lời chân thành đến Minh Trí đã chụp lại khoảnh khắc cho thiếu phụ này.
Hình ảnh mang tính chất minh họa
Hình ảnh mang tính chất minh họa
67- TÌM ĐÂU LỐI VỀ
Ngày xưa Phật ở trên ngàn
Sao ngài không xuống trần gian cứu đời
Để con lo mãi rong chơi
Chìm trong lục dục biết ngày nào ra
Ta bà một cõi không xa
Rong chơi một kiếp như là ngủ mê
Con nay quên mất đường về
Mong ngài cứu độ mà soi sáng đường
Thế gian bao nỗi tai ương
Làm người sao cứ vấn vương mê đầy
Duyên nợ vốn dĩ vần xoay
Bao giờ duyên hết, kiếp nầy nhân sinh .
Thu Huệ - Tháng 9/2015 - Tại địa đạo chùa Phú Sơn
Sao ngài không xuống trần gian cứu đời
Để con lo mãi rong chơi
Chìm trong lục dục biết ngày nào ra
Ta bà một cõi không xa
Rong chơi một kiếp như là ngủ mê
Con nay quên mất đường về
Mong ngài cứu độ mà soi sáng đường
Thế gian bao nỗi tai ương
Làm người sao cứ vấn vương mê đầy
Duyên nợ vốn dĩ vần xoay
Bao giờ duyên hết, kiếp nầy nhân sinh .
Thu Huệ - Tháng 9/2015 - Tại địa đạo chùa Phú Sơn
Thứ Hai, 14 tháng 9, 2015
65 - CHIỀU QUA PHỐ CŨ
Lối cũ ngày xưa đón em về
Chiều
đông qua phố bước chân mây
Hoàng
hôn bóng đổ mờ giăng lối
Ôm
dáng em gầy mưa bay bay.
64- RONG CHƠI
Ta
bà một cõi rong chơi
Xếp
nghiêng đôi cánh em ơi! đừng về
Bao
chàng lãng tử si mê
Bờ
vai trắng muốt, em lê bước hài.
Thu Huệ - Ngày 12/9/2015
Thứ Năm, 10 tháng 9, 2015
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)