Trông bộ dạng nhếch nhác, quần áo thì xộc xệch với đôi dép lê
cũ gót mòn hơn phân nữa nó nhoẻn miệng
cười và cuối đầu chào tôi :
Cháu chào cô !
Tôi mỉm cười gật đầu đáp lễ, tôi nghe chồng tôi gọi :
Quốc mới đến chơi à, vô nhà đi con,
Tôi thấy nó cũng lanh
lợi và dể bắt chuyện nên tôi thân với nó từ đó .Quốc thường đến nhà tôi vào thứ
7 hoặc chủ nhật, vì những ngày đó chồng tôi mới có ở nhà và anh thường đi tìm
cây cảnh, Quốc hay đi theo chồng tôi, nhưng đặt biệt không bao giờ tôi mời cơm
nó ở lại cả, những lúc đó tôi biết nó chỉ đi ăm cơm quán thôi, một hôm tôi hỏi chồng
tôi về lai lịch và sự quen biết về nó thì chồng tôi mới kể về cuộc đời của nó
cho tôi nghe.
Ba mẹ nó bị tai nạn cháy xe trong một lần đi Qui Nhơn - Nó mồ
côi từ đó khi nó mới lên 3 tuổi , nó còn ngơ ngát chưa biết nổi đau mất người
thương yêu và chăm lo cho nó suốt cả
cuộc đời này, nó như con nai ngơ ngát lạc lỏng giữa cánh rừng già với muôn ngàn
chông gai và cạm bẩy … Nó được bên ngoại đem về nuôi cho đến năm lên cấp hai nó lại về bên nội ở hẳn và sống với bà nội, ngày bà nội nó đi lấy chồng
nó sống với một người cô không chồng hai cô cháu nương tựa vào nhau, nó mồ côi
nên sự chăm sóc dồn lại từ tình thương của nhiều người nhưng nó không phải là
người mà họ mang nặng đẻ đau nên tình thương cũng không được trọn vẹn ấm cúng với những đêm về giá lạnh hay
sự chăm sóc thấu đáo như những đứa trẻ có được trong vòng tay của ba mẹ, rồi
thời gian cũng dần trôi qua nó đã được 15 tuổi lúc này nó cũng được học đến lớp
9, thế rồi nó nghỉ học mặt dù người cô của nó là một giáo viên, nó lăn lộn vào
đời để kiếm sống, nó sinh ra là số phận đã đưa đẩy nó cuốn đi vào đời không
được định hướng nên có lẽ những việc làm của mình nó cũng không sợ ảnh hưởng
đến người thân để tồn tại trên đời này nó phải tìm đủ mọi cách để kiếm tiền,
kiếm tiền như một tiêu chí để nó phấn đấu và mong muốn khỏi lệ thuộc vào mọi người nhưng
nó không hiểu rằng đồng tiền như thế nào mới là của mình, còn đồng tiền làm
cách phi nghĩa cũng như giữ của người khác, một ngày nào đó nó sẽ tụt khỏi tay
mình ….
Chưa
được trải nghiệm trong cuộc sống hơn nữa nó không có ba mẹ để định hướng đường
đi cho mình để đứng vững trong cuộc đời nầy cho nên khi bước vào đời rất chông
chênh và nó đã dính vào điều cấm của pháp luật .
Và chồng tôi kể tiếp, nó đi buôn đĩa lậu trong một lần truy
quét thì nó bị bắt và chồng tôi phụ trách điều tra về tội phạm an ninh xã hội,
nên nó mới kể về mình như vậy, sau khi xử lý xong chồng tôi thương hoàn cảnh mồ
côi nên mới nhận giáo dục nó về tư cách, đạo đức và định hướng cho nó về tương
lai và dành cho nó một sự cảm thông về những mất mác và bất hạnh đã đến với nó,
ngày tháng trôi qua nó cũng là người thông minh nhanh nhẹn nên cũng đã làm lại
cuộc đời và tìm cho mình một con đường làm ăn lương thiện – Quốc đã lấy vợ và
vợ nó sau này cũng xin vào làm VP của cơ quan
chồng tôi, nó bắt đầu làm ăn suông sẻ gầy dựng được cơ ngơi và nó thường xuyên nhờ
chồng tôi tư vấn về làm ăn và cách quan hệ xã hội, tôi thấy nó có nhiều thiện ý
tốt và qui chánh làm lại từ đầu sau vài năm bươn chải nó xoay xở mua được mấy
chiếc xe tải chở hàng, thành lập công ty, tôi cũng mừng cho nó, chắc nó hết cơn
bỉ cực đến ngày thái lai, tôi chợt nghĩ
nó trả hết nợ nghiệp của cuộc đời rồi,
vợ chồng nó sống hạnh phúc và sinh được 2 cậu con trai rất khấu khỉnh…
Bẵng đi thời gian không gặp lại tôi cứ ngở nó bận công việc
làm ăn nên cũng không quan tâm nhiều về nó nhưng tôi cũng không ngờ ngày gặp
lại sau 3 năm nó lại trắng tay như câu chuyện cổ tích “ Ông lão đánh cá và con cá vàng ” vậy nó tìm về quê và lên nhà tôi và
kể lại sự vắng mặt trong 3 năm qua tôi mới biết nó đã bỏ xứ đi tìm đất mới làm
ăn để gầy dựng lại sự nghiệp, bỏ lại quê nhà người vợ trẻ và 2 đứa con thơ,
còn vay mượn chồng chất không thể trả được và lại lần nữa nó đánh mất đi hạnh
phúc vốn dĩ một thời làm nhiều người mơ ước nhưng bây giờ nó mất sự nghiệp mất
gia đình vợ và con… trơng những năm lăn lộn nơi đất khách quê người cuối cùng
lần thứ 2 nó chọn buôn lậu cho nhanh chóng kiếm tiền nhưng không ngờ tích lũy được một ít vốn nó
đầu tư buôn lậu qua cửa khẩu và bị bắt toàn bộ hàng, nó may mắng được người
bảo lãnh nên không ở tù và chạy thẳng về quê, trong mình không có một đồng để
ăn uống lần nầy đến lúc tôi thở dài, khi nó về chồng tôi mới nói : nó lên đây
có ý xin mình cứu giúp cho nó đó em, anh sẽ giúp nó một lần nữa xem sao, tôi đồng
ý nhưng trong lòng cũng không vui lắm vì nó đã trải qua ngày tháng được chỉ bày
cặn kẻ nhưng nó lại không nghe lời, cứ muốn một bước là lên đến trời, nhưng cuối cùng tôi
cũng giúp nó một số vốn và chiếc xe máy làm phương tiện đi lại, lần nầy nó làm
lại cuộc đời ra sao ?
( còn tiếp ) Thu Huệ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét