Không phải đến giờ này khi có con cái đã trưởng thành tôi mới cảm
nhận được công lao nuôi nấng và dạy bảo của ba má tôi , nhưng người ta nói rằng
nếu một người nào đó khi nói ra được sự cảm nhận của mình về người khác thì nó
sẽ được vơi đi những gì ấp ủ trong lòng , tôi muốn nói với ba má tôi rằng tôi
yêu ba má tôi như thế nào nhưng lời nói nó không dài bằng tấm lòng và cảm xúc
của tôi khi nghĩ về ba má mình nên tôi lại dừng , nhưng hôm nay tôi quyết định
viết lên điều này một phần vì trong quản thời gian tôi khôn lớn tôi đã đem tình
thương yêu và tấm gương của ba má tôi ngày nào mà hành xử trong cuộc sống hiện
tại.
Đi-đơ-rô, một trong những
nhà văn , một trong những nhà tư tưởng lớn của nước Pháp thế kỉ XVIII, đã có
câu trả lời rất đáng cho mọi người suy nghĩ
: “Người hạnh phúc nhất là người đem đến hạnh phúc cho nhiều người
nhất”. đúng vậy tôi luôn đem lại niềm hạnh phúc cho mọi người nếu trong khả
năng của mình vì khi ta cho đi là đã nhận lại rồi . Tôi không đem tiền tài vật
chất thật nhiều về cho ba mẹ nhưng tôi giữ vững đạo làm người trong cuộc đời
này là tôi đã trả hiếu và mong đợi của ba má tôi rồi bởi vì khi tự lập bước vào đời tôi rất cần
hình ảnh, danh dự của gia đình để làm nền tảng cho cuộc sống sau này cho con ,
cháu vì : “ con cái không mong cha mẹ cho
nó một tài sản , mà nó muốn cha mẹ cho nó một đạo đức làm người " Ba má tôi đã
làm được cho tôi điều đó .
BA TÔI
Mỗi người cha có sự thương yêu con cái khác nhau không ai giống ai cả ,
nhưng với tôi ba tôi là người đàn ông trên cả tuyệt vời và sự hy sinh của ba
tôi xuất phát trên đạo lý và cho tôi tất cả những gì ông có thể, ngược dòng
thời gian có những câu chuyện tôi nghe kể lại về thời thơ ấu tình yêu thương
của ba dành cho tôi
Ngày tôi mới ra đời, khi má tôi sinh tôi
ra ba đã ẵm tôi ngủ riêng ngay đêm đầu tiên , khi ấy ba cũng còn trẻ lắm
mới 25 tuổi, , ba tôi nói : Má tôi mới sinh rất yếu sợ sẽ bị ngủ mê mà đè lấy con, ba tôi thức trắng mấy đêm liền, chỉ cho tôi được nằm gần má khi tôi khát sữa rồi
đến khi từ nhà hộ sinh ba ẵm tôi về nhà , mọi người nói ba quí tôi đến nỗi khi
tôi biết ngồi lúc nào ba cũng để trên cổ rồi đưa đi chơi, thời gian trôi đi tôi
cũng đã lớn dần ba tôi cho tôi vào chùa
để học đạo, học chữ, ba kỳ vọng và đầu tư rất nhiều đứa con gái bé nhỏ này .
Năm 1975 khi gia đình tôi chạy từ miền Trung
vào Nam trên một chiếc tàu thủy, gia đình tôi ở trên một chiếc Xa lan khi
ra giữa biển thì chiếc xà lan bị đứt
lênh đênh trên biển, ba thì cõng tôi trên lưng 7 ngày không có một giọt mưa tôi
thì khát nước thoi thóp ba tôi cũng vậy ông múc nước biển uống và lấy nước
miếng của mình để bón cho con, đến khi có tàu cứu hộ người ta dành nhau qua
chiếc tàu , ngày ấy tài sản, vàng bạc ba tôi mang theo trên mình, ba mang phía
trước, còn tôi thì ba mang phía sau, mọi người phía sau níu kéo tôi để vượt lên phía trước,
tôi khóc nói : con đau quá ba ơi ! con chịu không nổi nữa, ba tôi đành bỏ tất cả
tài sản mang theo để đưa tôi ra phía trước ôm giữ…Gia đình tôi trắng tay từ đó
.
Ba tôi là người viết nhạc, kịch bản và
dạy đàn ( nghiệp dư thôi ) ba muốn sau này con gái sẽ làm được kỳ vọng của ba
nên tất cả những gì ba có đều dồn vào cho đứa con gái này tuy hồi đó tôi đã có
đứa em trai , nhưng ba nói con trai ở với ba mẹ cả đời còn con gái chỉ sống với mình chừng vài mươi năm thôi. Ba tôi
dạy tôi đàn , dạy tôi đánh cờ, và ba biết tôi có năng khiếu vẽ và làm thơ từ
nhỏ, ba nói : làm con gái phải biết “
cầm, kỳ,thi, họa ” nghe con.
Năm mười 11 tuổi khi ba tôi chơi nhạc ở đâu
cũng mang theo con gái chơi nhạc mở màn văn nghệ, tôi là niềm vui của ba . Năm tôi học lớp 7 Ba cho tôi thi vào quốc
gia âm nhạc Huế tôi đã được chọn vào đào
tạo ,và lần này mẹ tôi lại khóc và phản đối làm cho ba tôi buồn thật nhiều… Tôi
lớn lên trong sự che chở của ba tôi cái gì cũng nói với ba cả vì má tôi lại
buôn bán đường xa lo cho cuộc sống của cả gia đình.
Năm tôi vào học đại học thì cũng là năm
tôi bị bệnh rối loạn thần kinh tiền đình , ba tôi ra nơi học đón tôi về chữa
bệnh , ba dẫn tôi ra TP Đà Nẵng mua cho tôi 1 cái quần , khi ấy quần Jaen chưa thịnh hành , nhưng ba vẫn mua cho tôi chiếc quần đó , ba tôi vốn nghệ
sĩ nên việc ăn mặc ba cũng rất thời trang. Khi về đến nhà mẹ hỏi quần của ba nó
đâu ? ba cười trả lời : tôi dồn hết cho con gái rồi, cái quần này gấp 2 lần tiền
quần thường, và ba tôi xít xoa con gái mặc em thấy có đẹp không ? Ba ơi ! khi đó con đâu có biết ba hy sinh cho
con quá nhiều như vậy con chỉ biết mình có chiếc quần ra làm le với bạn thôi.
Có lần tôi không may bị té xe trầy chân
vậy mà ba về đốt hết quần áo, đập luôn một chiếc đồng hồ và một chiếc xe đạp ba
nói : vì tôi đau nên ba không đánh đòn
được nên ba đập các thứ này để tôi ghi nhớ, tiền tài vật chất có thể làm ra chứ
kiếp sống con người chỉ có 1 lần thôi ba nói :
bởi tôi bất hiếu không gìn giữ tấm thân cha mẹ cho mà còn làm cho tấm thân bị
trầy sướt…
Ngày Ba tôi đi xuất gia, má tôi khóc nhiều lắm, má tôi bảo ba tôi sao bỏ gánh giữa đường cho má tôi muôn ngàn khổ
cực, ba tôi lặng lẽ bàng hoàng , bởi vì suy nghĩ của ba tôi chưa một lần ba cho
má biết nên ba chỉ nói với má rằng, cô im lại cho tôi hỏi một câu thôi
rồi cô trách móc tôi như thế nào cũng được, ba hỏi má : Nếu cô có trên tay
1 tỷ bạc mà con gái cô bị tai nạn hay gặp sự cố nào đến bản thân nó
thì cô chọn 1 tỷ hay chọn sự bình an cho con cái, má tôi không nói gì ba tôi
tiếp, tôi đã nuôi nấng con gái tôi đến giờ này tương đối hoàn hảo về vật chất,
tinh thần và hình hài, cho nên nửa đời còn lại tôi không được gần gũi chăm sóc
nó nên tôi chọn con đường tu hành mong cho con một sự bình yên khi nó có
chồng cô có hiểu tấm lòng tôi không? tôi không phải hạng người vô trách nhiệm, làm người phải biết nhìn xa, không nên sống quá ích kỷ , mong cô hiểu và ủng hộ nguyện vọng của tôi...Má
tôi gạt nước mắt và chấp nhận sự lựa chọn của ba tôi, ( Ba ơi! Tình thương yêu
con gái nay con gái của ba cũng đã được
một người thay ba thương yêu chăm sóc rồi , con gái cám ơn ba thật nhiều )
Ngày tôi sinh
con bé đầu ba ở tận Vũng tàu trong khu
chùa Đại Tùng lâm , và ông đã về trước ngày tôi sinh để nguyện cho tôi sinh
được bình an tự ông lên tận nơi sinh ôm đứa cháu ngoại về để cho má tôi nuôi
, ông sợ tôi chăm con không chu đáo và khổ cực, rồi đến khi tôi sinh đứa thứ
hai ông cũng từ chùa về nhà cầu an cho tôi sinh thuận lợi và cũng chính tay ông ẵm đứa con thứ hai của tôi từ nhà hộ sinh về, ông nói rất mong sau này cháu được
nhiều duyên lành và phước đức, và từ đó ba tôi trở về chùa tu hành học đạo …nếu
nói về tình thương yêu con của ba tôi thì có lẽ không có giấy bút nào nói hết được nhưng tôi khi viết về ba là hình ảnh
của ba lúc nào cũng đồng hành cùng con gái trên suốt cuộc đời này, về tài, đức
vẹn toàn nhưng ba ơi kỳ vọng của ba vào con gái quá lớn mà con gái thì không
làm được điều gì cho ra hồn để ba vui nhưng con gái sẽ hứa với ba con sẽ sống
đúng theo luật nhân quả của nhà phật thì việc gì trên đời này cũng vượt qua
không mấy khó khăn phải không ba?, con gái chưa mở miệng nói tiếng kính yêu
ba nhưng ba là người ba vĩ đại
nhất trong lòng con , là thần tượng của con trong cõi đời này mà con gái phấn đấu để
được như ba vậy đó ba kính yêu ! .
VÀ MÁ TÔI
Nếu trên đời này có một ngôn từ nào diễn tả lột trần được
tình yêu của người mẹ đối với con hay ngược lại , thì cho tôi xin cụm từ ấy
,bởi vì tình thương thì vô hạn mà ngôn từ thì có hạn , má ơi con chỉ biết nói
rằng con yêu má , má đã để lại cho con đạo đức làm người, sự bao dung chân
chất, không màu mè phô trương . Đã gần 50 tuổi rồi mà lúc nào má tôi cũng coi
tôi như còn bé bỏng , tôi đã là mẹ và tự thân lo cho các con tôi vậy mà má tôi
lúc nào gặp tôi cũng câu hỏi đầu tiên con có khỏe không, cuộc sống có chật vật
quá không, hay con ăn gì chưa, ngồi chờ má mua đồ cho ăn, hay má nấu cái gì
cho con ăn nhé, vẫn câu nói và hỏi như mấy mươi năm về trước, má ơi ! đến lúc này con đã làm mẹ con mới hiểu sự hy sinh và tình yêu con không có gì đánh đổi
được, có những lúc con được hạnh phúc ấm cúng trong gia đình bé nhỏ của con , có con quây quần, có chồng thương yêu giúp đỡ và đồng hành bên cạnh
nhiều lúc con thấy thương má quá, con thương đến trào nước mắt nhất là vào
những đêm mưa, trời lạnh, con biết má chịu nhiều thiệt thòa, má ơi giá như
những lúc ấy nếu được gần má con sẽ chạy về ôm má thật chặt để bù lại cho sự hy
sinh quá lớn của má trong cuộc đời nầy, con biết , má ba ly thân nhau khi tuổi
còn quá trẻ, má phục vụ cho ba tu tại gia, trên mâm cơn lúc nào cũng hai phần
ăn, má và em một bên còn con và ba một bên, ngày đó con đâu có hiểu gì chỉ biết
ăn chay theo ba thôi mà làm cho má vất vả quá nhiều, một tay má chạy ăn cho cả gia
đình, má nuôi hai chị em con ăn học nên người, má đối nhân xử thế má gánh vác
luôn phần cho ba để ba yên tâm tu học, mỗi lần sinh con là con lại trở về cho
má chăm sóc 2 đứa con ra đời má đều nuôi và trực tiếp đỡ các cháu trên tay, lúc
con đau má túc trực bên cạnh, lúc con gái khó khăn má lại gánh hết sự cực khổ về
mình để mong con gái được an nhàn tấm thân, má nói má sẽ rất yêu quí con dâu để
cho con gái má được mẹ chồng yêu quí và
đúng vậy má con về mà đâu cũng gặp người mẹ chồng hết lòng thương yêu chiều
chuộng sự hy sinh của má con gái má được nhận tất cả rồi,
` Mười ngày tôi
mổ nằm viện má túc trực bên tôi đến 11 ngày luôn cả ngày tôi đi khám bệnh, ngày
đó tôi hạnh phúc biết bao khi 20 năm có chồng không được má chăm sóc tôi thấy
mình nhỏ bé như ngày nào cho dù lúc này tuổi má đã lớn vậy má cầm chiếc khăn trên tay
má ngồi đầu gường suốt 3 đêm liền lau từng giọt mồ hôi cho tôi khi tôi mê man trên gường bệnh , má tôi không
cho chồng tôi trực bệnh má nói má có ốm
chỉ một mình má thôi còn con rể ốm ai lo cho các cháu ...
Bây giờ con biết má thông suốt cuộc sống tạm ở
đời nầy, má đi chùa nghe kinh niệm phật, nghe giảng giáo lý nên má xem những
gì má đã hy sinh cho chồng con là đúng đắn nhất má nói : Đời má có các con
đều hiểu chuyện, hiếu thảo, có chồng đi
xuất gia là duyên lành trong cuộc đời này cho má, nghe má nói câu đó tôi thấy lòng mình thanh thản đôi chút,
bởi nhân lành má đã gieo quá nhiều bây giờ đã làm má mãn nguyện .
Má
ơi ! con cầu mong quản đời còn lại má được khỏe mạnh, bệnh tật tiêu trừ, con
gái má luôn ở bên cạnh má đây !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét