Thứ Tư, 3 tháng 12, 2014
08 - TÌM LẠI ƯỚC MƠ
Bao đêm trằn trọc để đưa mình vào giấc ngủ an lành nhưng sao khó quá ,mình lật qua lật lại không biết bao nhiêu lần- Ôi cuộc sống đến với cô bé bước đi như không định hướng với bao ngàn vạn nẻo chông chênh...
Nhìn con thơ dại , mình phải làm gì đây ? trong khi sự xô bồ cuốn đi của cuộc sống không dừng lại – Thôi phó mặc cho cuộc đời này mình chợt nghĩ , nhưng không và không thể làm người thiếu nghị lực như vậy , mình bắt đầu chuyển qua suy nghĩ tích cực hơn và bắt đầu cuộc sống từ đâu và làm những gì …
Mình đã đánh mất nó dưới bao truân chuyên, lo toan của cuộc sống - làm dâu, làm mẹ , làm vợ mình nghĩ rằng cả đời này có lẽ ước mơ thuở bé cũng chỉ là mơ ước ...
Mình còn nhớ trong một lần Ba dẫn mình đi Đà nẵng về chùa Non nước tham quan khi nghỉ trưa tại đây , mình thấy một cô phóng viên , bên người mang một chiếc máy ảnh và trông cô thật quý phái chợt ước mơ lại về , sau này mình sẽ thi vào ngành báo chí hoặc tổng hợp văn để thực hiện mơ ước của mình nhưng đời không như là mơ để cho mình thỏa mãn chất lãng tử của một cô bé cá tính không theo mình suốt cả đoạn đường dài mà nó đã dừng lại mình không đỗ vào trường đại học tổng hợp văn có lẽ hoài bảo đó tạm xa mình.
Mình không nghĩ rằng có một ngày sự khác khao đó cũng cho mình cơ hội để thử vận viết lách …
Cho đến một ngày con gái mình đi học và mình phát hiện cháu có năng khiếu về ăn nói diễn xuất và rất để ý đến thời trang cho nên mình đầu tư cho cháu, trong một lần thi chọn học sinh thi kể chuyện theo sách cháu đã đạt giải nhất và chọn đi thi cấp thành phố, khi thể lệ cuộc thi được gửi về nếu đơn vị nào có bài tự viết sẽ được cộng thêm 2 điểm , bao đêm suy nghĩ mình nhớ lại là chú bên chồng mình là một nhà báo và đang cộng tác viên rất nhiều nhà xuất bản có lẽ một bài viết không quá 15 phút thì không là vấn đề gì với chú, mình nhờ ông xã lên trình bày và nhờ chú giúp cho… gần 1 tuần trôi qua chỉ còn vỏn vẹn 5 ngày nữa là đến ngày con đi thi, mình mới hỏi thăm và lấy bài về tập cho con nhưng ông chú tôi nói viết không được vì có chủ đề yêu cầu khó quá … sau khi nghe chồng nói lại như vậy mình mới thấy tim mình nghẹn lại và một sự bùng nổ như bị đè nén bấy lâu nay . Tối đến khi lo mọi việc trong gia đình xong mình ngồi bàn và viết truyện .Thật sự khi đó mình muốn xả tress thôi cho dù khi còn HS mình cũng được đào tạo cơ bản về lối hành văn được bồi dưỡng qua các kỳ thi HS chuyên văn nên mình cũng tự tin vào kiến thức đã học … Mình viết một lèo không nghĩ vì sợ nếu dừng lại sẽ hết cảm hứng – Đêm ấy mình thức thật là khuya để chỉnh sửa bài viết và đặt thêm câu hỏi tình huống để dạy cho con , khi viết xong thì trong lòng lại trổi dậy mâu thuẫn , nữa muốn tập cho con để mình có cơ hội kiểm tra kiến thức nhưng cũng vừa bị áp lực mạnh , nếu cháu không được giải mình rất xấu hổ vì sợ mọi người chê trách không biết sức mình ở đâu , mà xung quanh mình biết bao nhiêu giáo viên chuyên môn và viết lách rất giỏi , nhưng cuối cùng mình có thử mới biết sức chứ.
“ Một lần thất bại bao lần bớt dại
Ai nên không chẳng dại đôi lần "
Rồi cái ngày lo sợ ấy cũng đến lần thi ấy là cấp thành phố và dự thi trên một rạp hát , khi gọi đến tên con gái mình ra thi, tim mình như muốn vọt ra ngoài đến nghẹn thở ,cho đến khi công bố kết quả cháu được giải nhì thành phố khi ấy mình run lên và nước mắt cứ chảy dài , con bé thì ngơ ngác hỏi : sao má khóc , con có hiểu được cảm xúc vui mừng của mình đến cỡ nào đâu , mình ôm chặt nó vào lòng nói : Má cám ơn con ! – con diễn tốt lắm chỉ có vậy thôi và từ ngày ấy mình mạnh dạn thể hiện cảm xúc của mình nếu có tâm trạng và từ đó mình đã tìm lại được ước mơ ngày nào , ước mơ mình cứ ngỡ đời này đã lấy mất của mình nhưng không mà đời còn cho mình nhiều thú vị và cảm xúc nhất .
Ước mơ nhỏ em về đây ươm gió
Để mang theo bao cánh phượng hồng .
Mãi đến bây giờ mình cũng vẫn là một người luôn viết vu vơ lãng xẹt nhưng tâm hồn rất thoải mái vì mình đã tìm lại được ước mơ ngày nào .
Thu Huệ
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóa