16 tuổi mẹ đã về
nhà chồng – hazza… cái tuổi ấy bây giờ còn được ba mẹ đưa đón đến trường vậy mà
Mẹ chồng tôi đã làm dâu nhà người , Ngày đi lấy chồng mẹ cũng khóc nhiều lắm
làm dâu của Lý trưởng không phải chuyện đùa, qui cũ , khắc khe sao thời ấy xã
hội không có luật lệ gì cả cứ việc cha mẹ đặt đâu con ngồi đó - mẹ cũng là cháu
Bá hộ, con của thầy dạy học mà .
Về nhà chồng đã
không người thân thích , phụ nữ thường hay dựa vào tình yêu của chồng nhưng
đằng này Ba chồng tôi còn nhỏ hơn mẹ một tuổi thật khốn khổ cho mẹ . mãi đến
khi 20 tuổi mới được gần chồng nhà chồng ngày ấy mẹ về còn chăm và giữ em chồng
nữa .
Năm 25 tuổi mẹ
mới sinh con đó là 10 năm sau từ khi lấy chồng … mẹ âm thầm lặng lẽ tần tảo
nuôi con lo cha mẹ chồng em chồng , và cả người cháu gọi bằng bác, tôi nghe mẹ
kể có ngày mẹ đi bộ đến 30 cây số để bán hàng khi đi gánh theo cả xách dép mo cay mà khi về rách không còn một đôi, bàn chân rướm máu.
… Chiến tranh
không chừa một ai . Hiệp định Giơ-ne-vơ (Genève) năm 1954 ký kết vĩ tuyến 17
được chọn làm giới tuyến tạm thời, sông Bến Hải (Quảng Trị) được tạm coi như
biên giới chia đôi đất nước. Chú hai và chú ba đều tập kết ra bắc và theo học
ngoài đó, ba chồng thì thoát ly lên núi hoạt động cách mạng, mẹ sớm hôm an phận
thủ thường của một người dâu hiếu thảo và người mẹ hiền hậu đảm đang đến năm
1964 thì em chồng tiếp tục hoạt động CM và hy sinh, 1966 đứa con gái đầu mới 17
tuổi cũng huy sinh, 1967 người con trai thứ hai tiếp tục hy sinh, mẹ không còn
nước mắt để khóc vậy mà đến năm 1968 ba chồng mất , khoảng hai năm sau đứa cháu
duy nhất Con trai của chú em chồng cũng hy sinh…,lúc này mẹ sống trong
hoảng loạn lo sợ
sự sống mong manh của những người còn lại trong gia đình vậy là thừa kế dòng họ
lúc này chỉ còn lại chồng tôi nên mẹ mới gửi con xuống thị xã cho học hành – Năm
1975 cuộcchiến tranh chấm dứt và ngày trở về của người chồng là một thương binh …
Ngày tôi làm dâu
về nhà mẹ đến nay đã 25 năm nhưng chưa một lần bà gọi tôi lớn tiếng , bà luôn
giữ hòa khí trong gia đình và mẹ lúc nào cũng chịu phần thua thiệt để cho mọi
người vui.
Ngày tôi làm dâu
về nhà mẹ, câu nói mà người ta gọi là thủ tục khi con gái về nhà chồng đó là sự
gửi gắm lại cho bên chồng tiếp tục giúp đỡ con gái mình với sự mới mẻ cách sống
cũng như tập quán vùng miền , ngày đó Má tôi nói rằng : “ Con gái tôi nó còn
non nớt chỉ biết học hành cho đến khi lấy chồng , nó không biết làm nông ( vì
GĐ tôi kinh doanh , thương nghiệp ) rất mong chị thương yêu giúp đỡ nó ”, không
biết mẹ hiểu như thế nào mà 3 năm không cho tôi đụng chân , đụng tay một việc
gì trong gia đình cả , kể cả việc chăm con, tôi thấy mình lạc lẽo trong một
gia đình , Tôi nói : mẹ cứ giao việc cho con làm, và để con tự chủ và muốn có
trách nhiệm với gia đình thì mẹ chỉ trả lời rằng : “ không có con mẹ vẫn làm
tất ngày xưa mẹ khổ quá nhiều bây giờ ở nhà làm việc nhẹ đã như Tiên rồi con
không việc gì ngại cả, mẹ hứa nếu mẹ còn sống thì mẹ lo cho con hơn cả má con
nữa ” thật vậy có lúc đi chợ về bà đều mua cả 3 phần quà tôi và 2 đứa con tôi
bằng nhau, bà lo tất cả công việc nhà để tôi yên tâm đi làm và trao dồi kiến
thức . Tôi còn nhớ ngày tôi đi học thêm chuyên môn , có đêm tôi về rất khuya ,
mẹ bắt ghế ngồi ngay cạnh cửa chờ tôi về , và đêm nào cũng vậy cho đến khi tôi
và con ngủ xong mẹ mới đi ngủ, có lần bà nằm viện được ba ngày thì xin xuất
viện về, BS hỏi vì sao nôn nóng như vậy , bà trả lời rất chân thành : Tôi sợ
con dâu tôi không ai nấu cho nó ăn , nó đi ăn cơm quán sẽ bị đói …
Ngày mẹ còn sáng
mắt mỗi lần xem truyền hình có ai đó mặt đồ đẹp mẹ đều gọi tôi vào xem và nói :
“ Mai con mua một cái đồ đó đi mẹ thấy đẹp quá, mẹ có tiền đây mẹ cho đi mua”,
sự chân thành của mẹ làm cho tôi nao cả lòng , mỗi lần muốn sắm đồ cho bà tôi
ít khi đi mua mà lúc nào cũng tự tay may cho mẹ mặc, tôi muốn đem lại niềm vui
nhân đôi - có đồ mới mà chính con dâu may … Có lẽ mẹ nợ tôi kiếp nào hay sao mà
mẹ cho tôi một tình yêu thật ấm áp, nên mãi đến bây giờ tôi chưa khái niệm được
từ mẹ chồng nàng dâu mà lúc nào tôi cũng sống trong tình yêu của người mẹ sinh
thành … Mẹ ơi! với con mẹ đã tuyệt vời và anh hùng trong con rồi cả đời con
đồng hành cùng mẹ mà sao con không học hết được lòng bao dung , vị tha và tình
yêu thương vô tận như vậy mẹ thật xứng đáng được con cháu và xã hội tôn vinh “
MẸ VIỆT NAM ANH HÙNG ”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét