Lại một đêm mất ngủ , Tôi miên man suy nghĩ và dày vò trăn trở ,
thương mẹ nhiều và nhiều lắm – Mẹ chồng tôi !
Đã gần một năm
nay tôi vất vả chăm sóc mẹ bởi mẹ bị gãy chân và không đi lại được , tuổi già
sức yếu vào tuổi 90 mươi, nhưng ông trời lại cho mẹ một trí tuệ tuyệt vời nên
mới gây ra nổi niềm cho mẹ…
Tối nay mẹ khóc
thật nhiều mẹ nói rằng mẹ có lỗi với tôi, mẹ bắt tôi phải khổ trăm bề , mẹ
nghẹn ngào và thổ lộ mẹ không muốn sống nữa bởi lẽ mẹ sợ tạo thêm nghiệp khi để
cho tôi chăm sóc từ những cái nhỏ nhất và thân mẹ thì đau đớn ê chề .Nghe khúc
đầu tôi còn nói và phân tích cho mẹ yên tâm , nhưng đến đoạn này mới làm tôi
khóc mẹ nói :
Con là người kéo
dài sự sống cho mẹ , tại sao không cho mẹ ăn uống thô sơ để bồi dưỡng vào làm
sao mẹ chết – Đến mức này thì tôi không nói gì thêm tôi chỉ trả lời nếu trên
thế gian này được ăn uống tốt mà sống mãi chắc không có ai chết hết tuy nói vậy
nhưng có lẽ mẹ thương tôi nhiều lắm bởi vì khi tôi đem đến cho mẹ một bát cháo
đầy đủ dinh dưỡng lúc nào bà cũng khóc – Mẹ ơi ! mẹ xứng đáng được con chăm sóc như
vậy mà.
Đêm hôm tôi cũng
khóc thật nhiều …và tôi phải làm gì đây cho mẹ chồng tôi bớt đi sự đau khổ về
thể xác và tâm hồn .
Và sáng nay việc
đầu tiên tôi làm các thủ tục tiêu , tiểu , ăn uống cho mẹ xong tôi lại ra chợ (
Hôm nay chủ nhật tôi không đi làm việc ) tôi mua tất cả số cá sống để đi phóng
sanh mong cho mẹ được bình an tự do vì tôi nghĩ mẹ như những con chim con cá bị
giam cầm .
Tôi đến 2 chỗ bán
cá để mua thì lại 2 trường hợp khác nhau đến với tôi :
- Người thứ nhất
lựa riêng ra 2 rổ cá và nói chị chỉ bán cho em số cá này thôi để rổ này chị bán
cho người khác , tôi mới hỏi sao vậy ? chị trả lời vì em đi phóng sanh nên bán
số nhỏ thôi ! Tôi cũng không biết sao chị biết tôi mua cá phóng sanh chắc có lẽ
tôi mang theo một cái xô lớn và nói mua cá còn sống …nhưng tôi kịp thời trả lời
em mua tất cả.
- Đến người thứ
hai tôi thấy số cá khoản 2,3 kg gì đó tôi mới nói em ơi bán cho chị số cá này
bởi vì tôi nghĩ 2 chỗ cá vừa số tiền mình đem theo nhưng đằng này thì lại khác
, cô ta nói chị ơi! Chờ em đi cân nhé, tôi ngồi chờ khoảng vài ba phút thì cô
ta đem về một thùng cá .. tôi hơi chột dạ vì không đủ tiền và cô ta nói rằng
chị mua bao nhiêu em cân cho, lúc đó tôi đành nói nhanh chị mua tất, trong
thời gian cô ta cân cá, tôi lại chạy đi mượn tiền …
- Tôi bắt đầu đi
15km mới đến sông Tam Kỳ một nơi ngách sông hoang vắng tôi nguyện cho mẹ chồng
những gì bình an nhất đến với mẹ và bắt đầu thả cá, khi tôi thả xong đàn cá lẫn quẩn không đi đến khi tôi mới chắp tay nguyện cầu và nói các ngươi hãy trở về
với quê hương sông nước này đi và đi thật xa nếu không thì sẽ bị bắt lại và
phanh thây xẻ thịt đó cho ta gởi chút khổ đau trần thế theo với nhé, đàn cá
tung tăng bơi tản ra dòng sông xanh biết – Tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm .
Thu Huệ - ( Tháng
8/2013)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét