Đôi Quốc kia lại đến
Sóng sánh cùng rong đuổi
Vỗ cánh nô đùa vui
Năm nay Đông lại đến
không thấy đôi Quốc kia
Chỉ một con lẽ bóng
Lang thang dưới gốc dừa
Rồi một hôm thức dậy
Dưới gốc Dừa xa xa
không thấy con Quốc
nữa
lòng mình buồn mênh mang
Chiều nay tôi lại đến
Bên đường rào Quốc đi
Nhìn lên hàng dứa phủ
Xác Quốc gầy đã khô
Đôi quốc kia lẽ bạn
Như đò sang sông rồi
còn một mình Quốc nọ
Thả hồn về có đôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét